Kỳ Lân cúi đầu, chậm rãi nằm xuống, khuôn mặt nó bình thản, như nghe thấy âm thanh trong ký ức.
Tiếng cổ cầm quen thuộc, đang chậm rãi vang lên.
Tầng thứ chín, trời đất mờ mịt.
Không phải sương mù, mà là một không gian vô tận không biên giới màu trắng mờ.